Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

26/11


PHAN LÊ TRUNG TÍN
Em đâu xem nỗi nhớ là trò đùa
Vậy mà cuộc vui lại có quá nhiều nước mắt
Ngày cầm tay em anh đâu nói những lời chia cách
Sao cuối con đường chỉ chiếc bóng mình em?
Em gọi nắng về hong nỗi nhớ lấm lem
Hong lại câu thơ sau bao ngày thấm ướt
Ngày chúng mình yêu đâu ai tính toán những điều mất được
Cho giấc mơ dài hun hút những vết đau…
Con bồ câu trên mái ngói vẫn còn gọi nhau
Như em vẫn thường gọi anh trong những đêm khuya vắng
Trong giấc mơ em có hình bóng anh lẳng lặng
Cất tiếng vô thường cho giấc ngủ em sâu…
Nhưng chỉ có mình em ngồi xoa dịu vết đau
Xoa dịu lòng mình thôi không còn nhớ anh nữa
Em đi qua những ngày nắng lửa
Nhưng trước anh, em ngã tự bao giờ…
Những tháng năm dài em cố giấu vần thơ
Em giấu trái tim mình vào một ngăn sâu nhất
Em xuôi ngược giữa dòng đời tất bật
Nhưng có chốn nào là chốn không anh?
Em vỗ về những câu hát ngày xanh
Ngày mình yêu nhau biển chiều thôi dậy sóng
Ngày mình mất nhau, hoàng hôn cháy bỏng
Ngày em xa anh
Em đánh rớt trái tim mình.