Danh sách Blog của Tôi

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

86.400s

Mỗi buổi sáng một ngân hàng sẽ mở cho anh một tài khoản và chuyển vào đó 86,400 đô la. Nhưng tất cả các trò chơi đều có luật của nó, trò chơi này có hai luật như sau :
- Luật thứ nhất là tất cả số tiền mà anh không chi tiêu trong ngày thì đến tối sẽ bị lấy đi, anh không thể gian lận, không thể gửi số tiền ấy sang một tài khoản khác, anh chỉ có cách là chi tiêu thôi, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy ngân hàng lại mở cho anh một tài khoản mới, với 86,400 đô la mới, để dùng trong ngày.
-Luật thứ hai : ngân hàng có thể chấm dứt trò chơi này mà không cần báo trước; vào bất cứ lúc nào họ cũng có thể nói với anh rằng thế là chấm dứt, rằng họ đóng tài khoản lại và sẽ không có tài khoản khác nữa đâu.
- Vậy thì anh sẽ làm gì ? Anh không hiểu rõ lắm.
- Nhưng đơn giản đấy chứ, đó là một trò chơi, mỗi sáng khi thức dậy người ta cho anh 86,400 đô la, với điều bắt buộc duy nhất là phải chi tiêu trong ngày, số tiền không dùng đến sẽ bị lấy đi khi anh đi ngủ, nhưng món quà trời cho hay là trò chơi này có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, anh hiểu chứ. Vậy thì câu hỏi là : anh sẽ làm gì nếu một món quà như vậy đến với anh ?

Anh trả lời một cách tự nhiên rằng anh sẽ tiêu từng đô la một để làm những cái gì mà mình thích, và sẽ tặng nhiều quà cho những người mà mình yêu mến. Anh sẽ tìm cách sử dụng từng đồng xu một mà cái “ngân hàng kỳ diệu” này tặng để đem lại hạnh phúc cho đời anh và những người xung quanh anh, “ngay cả những người mà anh không quen biết nữa, vì anh không tin rằng anh có thể chi tiêu cho mình và cho những người thân của mình hết được 86,400 đô la một ngày, nhưng em muốn dẫn đến cái gì thế ?”

Cô trả lời : “Ngân hàng kỳ diệu này tất cả chúng ta đều có, đó là thời gian ! Chiếc vali màu nhiệm chứa đầy những giây đồng hồ điểm từng tiếng một!” Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, chúng ta được cho 86,400 giây để sống trong ngày, và tối đến khi ta đi ngủ không được chuyển gì cho ngày hôm khác, tất cả những gì không được sống đã mất, ngày hôm qua vừa mới trôi đi. Mỗi buổi sáng phép màu này lại bắt đầu, chúng ta lại được 86,400 giây để sống, và chúng ta chơi với cái luật không thể lẩn tránh được này : ngân hàng có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, và không thể báo trước : vào tất cả mọi lúc, cuộc sống đều có thể dừng lại. Vậy thì ta sẽ làm gì với 86,400 giây mà ta có hằng ngày ? “Điều đó chẳng phải quan trọng hơn những đồng đô la hay sao, những giây được sống ?”

... “Anh muốn hiểu...
-Một năm sống là gì : hãy đặt câu hỏi cho một sinh viên vừa thi trượt kì thi cuối năm.
-Một tháng sống : hãy hỏi một người mẹ vừa cho ra đời đứa con đẻ non và đang đợi nó được ra khỏi lồng kính để bà được ôm con trong vòng tay mình, bình yên vô sự.
-Một tuần : hỏi một người làm việc ở nhà máy hay dưới hầm mỏ để nuôi gia đình mình.
-Một ngày : hỏi hai người đang yêu mê mệt và đang đợi để gặp lại nhau. Một giờ : hỏi một người mắc chứng sợ bóng tối, đang bị kẹt trong cái thang máy hỏng.
-Một giây : nhìn vẻ mặt người vừa thoát khỏi tai nạn ôtô
-Một phần nghìn giây : hỏi một vận động viên vừa đoạt huy chương bạc ở thế vận hội, chứ không đoạt huy chương vàng mà vì nó anh ta đã luyện tập suốt đời mình

... Vì vậy em xin anh, chúng ta hãy tận hưởng tất cả những giây phút mà chúng ta còn lại này” Arthur ôm Lauren vào trong vòng tay mình và thì thầm vào tai cô: “Mỗi giây bên em đáng giá hơn tất cả những giây khác”.
Trích "Nếu em không phải là giấc mơ" - Marc Levy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét